Có những bài học không nằm trong sách vở, mà in hằn nơi những vết sẹo câm lặng, ẩn trong những đêm mơ chập chờn tiếng gọi đồng đội và ngân vang qua từng lời kể lặng lẽ về một thời máu đỏ lửa cháy – nơi con người sống vì lý tưởng, chứ không vì danh tiếng. Sự hy sinh cao cả đôi khi không cần ca ngợi ồn ào, mà chỉ cần được đáp lại bằng cách sống trọn vẹn, sống đúng với lương tâm, sống không quên những gì đã được đánh đổi bằng xương máu, là đã xứng đáng với những giá trị quý giá ấy.
Nhân ngày 27/7 – Ngày Thương binh Liệt sĩ thiêng liêng, hãy cùng chúng tôi lắng nghe hai câu chuyện đầy cảm xúc từ những hậu duệ trẻ – những người chưa từng đặt chân lên chiến trường khốc liệt, nhưng vẫn đang ngày ngày tiếp nối ngọn lửa lý tưởng từ trong những ký ức đầy tự hào. Câu chuyện của Thúy Vy và Xuân Linh không chỉ là những mảnh ký ức từ quá khứ, mà còn là hiện thực sống động, về cách mà thế hệ trẻ hôm nay đang nỗ lực sống để tri ân quá khứ hào hùng và lan tỏa tinh thần biết ơn sâu sắc trong nhịp sống thời bình.
Thúy Vy – Lớn lên trong ký ức máu lửa, sống trọn một chữ “ƠN”
Sinh ra trong một gia đình có truyền thống cách mạng lâu đời, với ông cố nội là liệt sĩ, ông bà nội đều là thương binh, từng trải qua các cuộc chiến sinh tử và bị địch giam cầm ở nhiều nhà tù tăm tối như Côn Đảo, Lao Bảo… Thúy Vy lớn lên trong những câu chuyện đầy nhân văn về một thời máu lửa, nơi tình yêu nước được hun đúc từ những trái tim kiên cường.
Trong ký ức tuổi thơ, những buổi chiều quây quần bên nội là lúc Vy được lắng nghe về thời chiến – những ngày mưa bom bão đạn, khi con người ta sống với nhau bằng ý chí sắt đá và tinh thần trách nhiệm cao cả, chứ không phải vì danh vọng hay mệnh lệnh ép buộc. Ông bà không hô hào những chiến công vĩ đại, mà chỉ nhẹ nhàng nhấn mạnh: “Đất nước ta đẩy lùi địch không vì sở hữu vũ khí tối tân, cũng không bởi sự trợ lực từ những “ông lớn” quyền lực, mà từ tinh thần tự lực tự cường, ý chí bất khuất và đề cao tính trách nhiệm. Mỗi người dân, từ chị em phụ nữ gồng gánh gia đình đến các chàng trai cô gái chưa tròn đôi mươi, đều sẵn sàng lên đường nhập ngũ chỉ bởi một tâm niệm giản dị mà sâu sắc: Đất nước của tôi, tôi phải có trách nhiệm gìn giữ – Gia đình của tôi, tôi có nghĩa vụ bảo vệ chu toàn.”
Chính những câu chuyện thấm đẫm lý tưởng đó đã hình thành nơi Vy một tư duy sống rất rõ ràng: “Lòng yêu nước, không đong đếm bằng những cống hiến đao to búa lớn, chỉ cần sống và làm việc với sự tử tế, trách nhiệm, tu dưỡng bản tính, giữ tư duy “sáng, đẹp” là đã có thể ngẩng cao đầu, không thẹn với sự hy sinh của thế hệ cha anh đi trước.” Vy cũng hiểu rằng, không ai bắt chúng ta phải hy sinh lớn lao như các thế hệ trước, nhưng hãy sống sao cho xứng đáng với những gì họ đã đánh đổi. Điều đó bao gồm việc dấn thân vào công việc, không ngừng học hỏi, tử tế với người xung quanh và không bỏ cuộc trước khó khăn – đó chính là cách để tri ân quá khứ và xây dựng tương lai xứng tầm.
Có những đêm trực chăm nội, Vy thấy ông trong giấc mơ vẫn gọi tên những đồng đội đã khuất, những cái tên xa lạ với Vy nhưng luôn khắc sâu trong tâm trí nội. “Hòa bình này có được không hề dễ, bao người đã ngã xuống, bao anh hùng nằm sâu trong lớp đất, chưa trở về với gia đình.” – nội nói.
Vậy những người lính năm xưa đã đánh đổi cả tuổi trẻ, cả cuộc đời để đổi lấy hai chữ “Hoà Bình” thiêng liêng, thì thế hệ hôm nay phải sống thế nào để xứng đáng? Với Thúy Vy, câu trả lời rất rõ ràng: “Thế hệ trẻ hãy sống tử tế, trách nhiệm, có tâm tự nhiên sẽ sinh tầm, hiểu rõ mình là ai, cần gì và vì sao phải cố gắng. Làm người, trước tiên phải có tâm, sau mới nói đến tài. Làm điều đúng, không phải để được vinh danh, mà vì đó là điều đáng làm.”
Nhân ngày 27/7, Thúy Vy cũng gửi lời tri ân sâu sắc: “Không gì lớn hơn chữ “ƠN”. Biết ơn những anh hùng đã ngã xuống cho đất nước trường tồn, cảm ơn những cống hiến của lớp cha anh đã chiến đấu vì hạnh phúc dân tộc và đặc biệt, trân quý sự hy sinh thầm lặng của các gia đình làm cách mạng – những người mẹ, người vợ, người con đã âm thầm gánh vác hậu phương, chịu đựng mất mát, nuôi dưỡng ý chí để tiền tuyến vững vàng. Bởi lẽ, có những người anh hùng ấy mới có chúng ta của hôm nay.”
Và cứ thế, Thúy Vy không chỉ là người kế thừa ký ức hào hùng mà còn là minh chứng sống động cho tinh thần biết ơn và lý tưởng sống tử tế, gói trọn một chữ “ƠN” để viết tiếp câu chuyện hòa bình.
Xuân Linh – Không phải là anh hùng, nhưng sống để không phụ những người đã ngã xuống
Với Xuân Linh, tình yêu nước không đến từ những trang sách giáo khoa, nó hiện hữu trong trái tim và mạnh mẽ sục sôi từ những buổi chiều lặng lẽ bên ông ngoại – một người lính từng tham gia kháng chiến chống Mỹ. Ông không bao giờ kể những câu chuyện hào hùng, không có súng đạn hay chiến công lẫy lừng, mà chỉ là những mẩu ký ức đời thường: đêm trắng giữa rừng sâu, bữa cơm dở dang, những người bạn nằm lại mãi nơi đất lạ… Nhưng chính sự bình dị ấy lại khiến Linh nhận ra: “Yêu nước không phải khẩu hiệu. Đó là một niềm tin – đủ mạnh để ai cũng sẵn sàng bước ra khỏi vùng an toàn của chính mình.”
Một lần, ông kể: “Chỉ cần biết Tổ quốc gọi, thì chẳng ai còn đắn đo sướng – khổ, già – trẻ. Có những người chưa tròn đôi mươi, chưa kịp sống hết tuổi thanh xuân nhưng đã nằm lại nơi rừng sâu, hay một góc trời nào đó không tên.” Linh nhận ra rằng những câu chuyện đó không có hào quang hay màu mè, nhưng lại khiến anh cảm thấy sâu sắc hơn bao giờ hết về giá trị của sự hy sinh.
Là một người trẻ thời bình, Xuân Linh biết mình không cần phải mặc áo lính hay cầm súng ra trận, nhưng cũng đang sống giữa một “mặt trận” khác: đó là mặt trận giữ gìn đạo đức, trí tuệ, lý tưởng sống tử tế và hành động thiết thực. Linh hiểu rằng: “Biết ơn ông cha không chỉ là những bó hoa ngày lễ, mà còn là sống đúng sống tốt – sống có trách nhiệm mỗi ngày với bản thân với những người xung quanh và với xã hội.”
Xuân Linh cũng nhận thức sâu sắc rằng tinh thần “Uống nước nhớ nguồn” không chỉ thuộc về mỗi cá nhân mà còn cần được lan tỏa trong cả cộng đồng, đặc biệt là trong môi trường doanh nghiệp. Đối với Linh: “Các doanh nghiệp không chỉ là nơi tạo ra giá trị kinh tế, mà còn có thể trở thành “ngọn đèn” soi sáng những giá trị truyền thống tốt đẹp. Những hoạt động tri ân, hỗ trợ gia đình có công với cách mạng, tổ chức các buổi tọa đàm lịch sử, hay chia sẻ về ý nghĩa của các địa danh lịch sử trong những chuyến đi thực tế, tạo không gian để nhân viên có cơ hội chia sẻ ký ức gia đình – tất cả đều góp phần giữ lửa lòng biết ơn và tình yêu quê hương trong một thế hệ bận rộn với nhịp sống hiện đại.”
Nhân ngày kỷ niệm Thương binh liệt sĩ, Xuân Linh cũng gửi lời tri ân chân thành và sâu sắc đến các cô, chú, bác – những người đã không tiếc máu xương để giữ lấy nền hòa bình này. Bởi chính sự hy sinh thầm lặng ấy, thế hệ sau được lớn lên trong bình yên, được học hành, được ước mơ và được sống một cuộc đời đủ đầy.
Những câu chuyện của Thúy Vy và Xuân Linh là minh chứng sống động cho thấy tinh thần “Uống nước nhớ nguồn” vẫn luôn chảy trong huyết quản của thế hệ trẻ hôm nay. Lòng biết ơn không chỉ là những lời tri ân trang trọng trong ngày kỷ niệm, mà còn là hành động cụ thể, là cách chúng ta sống mỗi ngày để xứng đáng với sự hy sinh của cha ông. Hãy để tình yêu nước không chỉ là một khái niệm trừu tượng, mà là nguồn động lực thôi thúc mỗi người trẻ sống tử tế, có trách nhiệm và không ngừng vươn lên để xây dựng một tương lai tươi đẹp, vững bền, xứng đáng với những gì thế hệ đi trước đã dệt nên bằng máu xương và nước mắt.
Leave a Reply